Chương 143: Trở lại ban đầu.

8.2K 482 28
                                    

           

Hôm sau thức dậy, Trình Cẩm Chi vẫn cảm thấy cơ thể mình còn mệt mỏi. Chăn trên người đã được bỏ xuống mấy cái. Buổi tối lúc ngủ, Trình Cẩm Chi cảm thấy hơi nóng. Hừng đông ba bốn giờ, Dung Tự bò dậy bỏ mấy cái chăn, Trình Cẩm Chi mơ mơ màng màng, chỉ bám vào lòng Dung Tự. Khi bị bệnh, người hơi mệt. Cơ thể Dung Tự rất mềm, bám vào khá thoải mái. Lúc dậy, Dung Tự đã không còn trong phòng.

Trình Cẩm Chi ngồi dậy, thấy bình giữ nhiệt nằm trên bàn. Chắc Dung Tự đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Trình Cẩm Chi vốn không nhận ra cơn khát. Cổ hơi đau, Trình Cẩm Chi ngậm nước, từ từ nuốt. Rèm cửa của căn phòng đã bị đóng lại, gió thổi vào những khe hở của cửa sổ, thổi bức rèm nặng nề. Ánh sáng hơi chiếu vào, có thể chứng minh hôm nay sẽ là một ngày có thời tiết đẹp. Trình Cẩm Chi mệt mỏi mặc quần áo của mình vào, sắp ba mươi tuổi sao? Nàng cảm thấy cơ thể không nhanh nhẹn nữa rồi. Ra khỏi phòng, Trình Cẩm Chi cảm thấy hơi nhói mắt. Ở trong nơi tối tăm lâu, nhìn thấy ánh mặt trời tỏa chói lóa khó tránh không thích ứng.

Trình Cẩm Chi đứng ở cửa, nàng cử động cổ. Cổ hơi cứng. Quay mấy vòng theo chiều kim đồng hồ, chưa xoay nghịch kim đồng hồ đã bị nắm ở phía sau. Dung Tự nắm gáy Trình Cẩm Chi, cẩn thận bóp gáy và vai của Trình Cẩm Chi: "Đói bụng không?"

"Đói."

"Em nấu cháo, tí nữa là xong rồi." Dung Tự nói.

"Em lấy bếp đến đây?"

"Ừ." Dung Tự bóp vai Trình Cẩm Chi: "Em đã nói tình hình với đạo diễn Vương, đạo diễn Vương cho chị nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa."

"Thôi." Trình Cẩm Chi nói: "Chị thấy khá hơn rồi."

Ở trong vùng núi hẻo lánh này, thực sự rất chán. Nếu không phải lúc trước đi với Hạ Dữu, thực sự là nửa tháng Trình Cẩm Chi cũng không ở nổi. Quay xong sớm, về nhà sớm. Trình Cẩm Chi đập bả vai của mình một cái.

Buổi trưa ăn một chút, bổ sung đường huyết, cuối cùng cơ thể cũng có sức hơn. Trình Cẩm Chi cầm một cái ghế nhỏ, bắt đầu ngồi ở bên ngoài phơi nắng. Mới đầu nắng vẫn ấm áp, nhưng dù sao cũng là mặt trời giữa trưa, phơi lâu vẫn hơi choáng. Phơi đến lười biếng, Trình Cẩm Chi cúi đầu có phần lười nhúc nhích. Sau khi Dung Tự ra, lại khiêng cả Trình Cẩm Chi lẫn cái ghế đến dưới bóng cây.

"Uống hết gói này, chắc cũng khỏe." Dung Tự thổi thổi nước thuốc.

Tay Trình Cẩm Chi xụi lơ đặt trên đùi mình. Uống nửa chén thuốc, Dung Tự lại đút kẹo hoa quả cho Trình Cẩm Chi. Kẹo ngọt, cái lưỡi linh hoạt của Trình Cẩm Chi khuấy kẹo trong miệng. Lưỡi của nàng còn dính tí màu tím. Dung Tự bỏ chén thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi tóc Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi nhếch miệng lên, đôi tay nàng đặt trên vai của Dung Tự: "Em muốn ăn kẹo à?"

"Hả?"

Trình Cẩm Chi hơi chìa lưỡi ra, liếm một tí trên môi Dung Tự. Đôi tai Dung Tự khẽ nhúc nhích, lập tức ngậm lấy lưỡi Trình Cẩm Chi.

Ngọt.

Trình Cẩm Chi ôm gáy Dung Tự, Dung Tự cắn môi Trình Cẩm Chi, làm nụ hôn này sâu hơn. Môi lưỡi quấn quít, kẹo trong miệng sắp tan. Giữa lúc mơ màng, Dung Tự cuốn kẹo trong miệng của Trình Cẩm Chi đi. Ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi, cọ vẽ lên cổ họng Dung Tự. Cổ họng Dung Tự khẽ đọng, nuốt kẹo xuống.

[Hoàn] [BHTT] [Edit] Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một CònNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ