Dung Tự biết tin cha mẹ qua đời khi đang ở trong lớp học. Cô đứng dậy ngay lập tức, lúc đi ra lớp học còn bị giáo viên đang đứng lớp bắt lấy cánh tay. Giáo viên tức đỏ mặt, tính của ông luôn luôn lạnh nhạt. Nên trong lớp của ông có rất nhiều chuyện mờ ám. Giáo viên không nghĩ rằng sẽ có học sinh đi ra ngoài mà không chào hỏi, thậm chí còn là học sinh ưu tú nhất trong trường này.
"Dung Tự, em làm gì vậy?"
Dung Tự cúi đầu. Dường như đang nhớ lại chuyện vừa nãy trong điện thoại: "Đồn cảnh sát gọi điện thoại đến, cha mẹ em nhảy lầu, tử vong tại chỗ."
Dung Tự lặp lại những lời trong điện thoại một lần, dường như đã hiểu được ý nghĩa của cuộc điện thoại. Ngược lại giáo viên trợn to mắt: "Trời ạ, tại sao lại xảy ra chuyện thế này!? Em đi nhanh đi, thầy đi liên lạc với chủ nhiệm lớp các em. Trời ạ..."
So với Dung Tự, giáo viên trẻ tuổi này thậm chí còn hốt hoảng và hoang mang lo sợ hơn. Dung Tự ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của giáo viên. Ra khỏi lớp cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhìn giáo viên đang hoang mang, dường như cô mới phản ứng lại.
Cha mẹ cô, đã chết.
Cha mẹ nói cha mẹ có quan hệ tốt với chú Chu, hai hôm trước còn an ủi cô và em trai, nói cha mẹ chuẩn bị đi tìm chú Chu vay tạm. Gia đình tuyên bố phá sản, cô và em trai đã ngừng việc học, đến tháng này, cha mẹ nói có thể xoay chuyển. Để họ về trường.
Em trai đã khóc đến bất động. Viền mắt của Dung Tự cũng rất đỏ. Đã rất lâu cô không ăn uống gì, môi cô khô hơi nứt ra. Cha mẹ tử vong tại chỗ, lầu cao như vậy, ngã xuống khuôn mặt đã hoàn toàn không thể nhận ra. Đồn cảnh sát thấy cô còn nhỏ, hỏi nhà cô còn có người lớn khác không. Dung Tự ngước mắt, chỉ chỉ di thể của cha mẹ. Nét mặt của cô hơi chất phác: "Tất cả đều ở đây."
Dung Tự ngồi bên di thể của cha mẹ, cô ngồi gần nửa ngày, trông không có bất kì sức sống. Dung Trạm nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, hắn càng không ngừng thút thít: "Chị, cha mẹ phớt lờ em. Em rất sợ. Chị sẽ không phớt lờ em chứ?"
"Chị?"
Dung Tự nghiêng đầu, cổ họng của cô giật giật, không nói gì. Chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt của Dung Trạm. Dung Tự lập hồ sơ ở đồn cảnh sát, đồn cảnh sát điều tra video giám sát, loại bỏ việc bị sát hại. Dung Tự làm thủ tục xong, nhận di thể của cha mẹ về. Xử lý mọi việc ngay ngắn trật tự như khi xử lý bất cứ việc gì khác. Dung Tự muốn giảm thiểu thiệt hại về tin cha mẹ qua đời xuống mức thấp nhất. Các chủ nợ nghe tin cha mẹ qua đời, từng người một đến cửa. Thông thường linh đường đều là tiếng nghẹn ngào và tiếng lui tới phúng viếng. Mà linh đường của cha mẹ, chật ních chủ nợ, các chủ nợ sợ rằng đến chậm thì sẽ không lấy lại được tiền nữa.
Dung Tự hứa hẹn chuyện trả tiền. Cô nhìn những người chủ nợ này: "Nếu đến, thì từ biệt cha mẹ con đi."
So với Dung Trạm đã sụp đổ, từ đầu tới cuối Dung Tự đều rất bình tĩnh. Ngay cả khi các chủ nợ ép đến linh đường, cô cũng hòa hoãn họ lại. Dung Trạm quỳ gối bên linh đường cả ngày lẫn đêm, một số người thân trong dòng họ cũng đến linh đường giúp đỡ. Chỉ có Dung Tự, không phải ở công ty thì là ở ngân hàng. Cô thu xếp tài vụ của công ty, xử lí các khoản nợ xấu. Thế chấp tài sản cố định, thu hẹp lỗ hổng tài chính, còn có giấy nợ để có thể ổn định các chủ nợ lại. Cô phải hoạch toán kế toán* tất cả chúng, càng hoạch toán nợ nần càng nhiều. Cô nhìn số tiền khổng lồ, cuối cùng cũng hiểu rõ lý do cha mẹ từ bỏ nhân gian. Đó là một con số khổng lồ. Con số này sẽ chỉ tiếp tục tăng theo thời gian. Có lẽ cha mẹ muốn dùng cái chết của mình để kịp thời ngăn chặn thiệt hại.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [BHTT] [Edit] Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn
FanfictionBách hợp tiểu thuyết. Tác phẩm: Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn. Tác giả: Tôi đón xe đi Ai Cập. Thể loại: Giới giải trí, trọng sinh, ngọt văn, nhẹ nhàng, chậm nhiệt, oan gia, hiện đại, 1×1. Nhân vật chính: Trình Cẩm Chi, Dung Tự. Nhân vật...