Sân bay Incheon, chuyến bay từ New York đến Seoul đã hạ cánh.Các cô tiếp viên và những cô gái trong sân bay há hốc nhìn chàng trai đang bước đi khoan thai và khuôn mặt dù đã ẩn một phần với kính râm vẫn thấy rõ đường nét nam tính không chê vào đâu được, áo sơ mi đen và hàn khí toả ra hừng hực. Vừa níu giữ ánh mắt nhưng cũng rất đe doạ lòng người.
Seung Cheol không hề quan tâm đến những ánh mắt nhìn mình, đi thẳng đến chiếc xe hơi màu đen đang chờ rước anh ở trước thềm cửa ra của sân bay. DK phía sau kéo theo hành lí và đồ đạc . Tài xế cúi người chào anh , cung kính chào hỏi.
- Cậu Seung Cheol, mừng cậu về nước !
- Ừ. Ngươi đón đúng giờ đấy.
- DK đã bảo rằng giờ này cậu sẽ xuống máy bay nên tôi đã đợi. Cậu có mệt lắm không ạ?
Bỏ qua câu hỏi quan tâm của kẻ dưới, anh vừa ngồi vào xe vừa hỏi.
- Mingyu không biết đúng không?
- Vâng, cậu ấy chưa biết đâu ạ. Giờ chúng ta sẽ về thẳng biệt thự Manse.
- Không. Chở ta đến một nơi trước.
DK khẽ nhìn chủ nhân của mình, cậu biết anh muốn đi đâu. Vừa về nước điều đầu tiên Seung Cheol muốn làm là đến nơi đó. Nơi mà cô gái của anh yên nghỉ ngàn thu.
Bóng dáng cao lớn bước đi trên thềm cỏ xanh mượt. Ngôi mộ màu trắng và được chăm sóc cẩn thận. Chắc là Mingyu cũng rất thường đến đây. Seung Cheol cầm trên tay bó hoa hồng trắng, chầm chậm ngồi xuống trước mộ. Anh đặt bó hoa trước ảnh của cô gái có nụ cười tựa như nắng mai. Khoé môi kéo lên nụ cười rất nhẹ, nụ cười rất hiếm thấy trên gương mặt của anh. Ngón tay đưa lên sờ vào khung ảnh, Seung Cheol thì thầm.
- Anh đã về rồi, Beanie..
Seung Cheol ngồi lặng trước ngôi mộ đó rất lâu, gió thổi tung mái tóc màu nâu và vỗ về tâm hồn cô đơn lẻ bóng. Tình yêu đơn phương và một cái kết buồn. Đó là vết sẹo đau đớn nhất mà Seung Cheol từng có, không phải là vết đạn, không phải vết dao găm qua da thịt lạnh toát, mà là vết thương của tình yêu, của ái tình nhuộm màu bạc phết.
Mingyu bước xuống cầu thang với gương mặt còn chút mơ màng sau giấc ngủ rất ngon đêm qua, đưa tay vò bung mái tóc, hỏi quản gia.
- Wonwoo đâu rồi ? Sáng sớm thức dậy em ấy đã đi đâu mất, ta tìm trên tầng không thấy.
Quản gia cúi người trả lời anh.
- Thưa, cậu ấy ở ngoài vườn ạ. Cậu Wonwoo thức rất sớm và lúc nãy còn hỏi tôi về thức ăn cho cá ngoài hồ.
- Ừ. Chuẩn bị bữa sáng đi, ta tìm em ấy vào dùng bữa.
Mingyu cho hai tay vào túi và đi ra vườn tìm Wonwoo, anh hiện tại tâm tình khá tốt, giấc ngủ trọn vẹn làm cơ thể như tỉnh hẳn, và phải công nhận một điều rằng, từ ngày chiếc giường đó có thêm một người, anh đã có thể ngủ những giấc dài không mộng mị, ngủ rất ngon sau mệt nhọc ưu phiền.
Vườn nhà buổi sớm ướm vị trong veo, lá cây còn đọng hạt sương khẽ nhỏ giọt xuống đất. Anh vừa ra đã thấy dáng hình người mình cần tìm. Wonwoo đang khép hờ mắt, ngồi trên cây cầu nhỏ bắt qua hồ cá Koi to giữa vườn. Ngày xưa, người cha tưởng chừng lạnh lẽo với mọi thứ của Mingyu lại rất thích cá Koi, ông xây cả một hồ nước lớn này chỉ để thoả tình yêu với loài cá đầy sắc màu của Nhật. Mingyu mỉm cười lên tiếng gọi khi đã đến rất gần mà Wonwoo chẳng hề hay biết.
- Wonwoo !
Đôi mắt từ từ hé mở khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Wonwoo ngẩng lên và nhìn Mingyu, trong ánh nhìn có vẻ mệt mỏi và mơ hồ. Anh hơi sững lại khi nhìn vào ánh mắt đó. Cậu không khoẻ sao?
Anh đi đến đỡ Wonwoo dậy, kéo cậu bước xuống khỏi cây cầu nhỏ, vừa dò xét biểu hiện của cậu, vừa nhíu mày.
- Sao sắc mặt em tệ thế này?
- Không.. bình thường thôi mà..
Wonwoo khe khẽ trả lời, giọng nói vốn dĩ đã nhỏ xíu nay lại càng đứt quãng khó nghe. Mingyu vẫn không ngừng lo lắng.
- Em khó chịu chỗ nào thì phải nói cho tôi biết, hiểu không? Đi thôi, chúng ta vào nhà ăn sáng.
Mingyu khoác vai Wonwoo và dẫn cậu vào nhà. Wonwoo bước chầm chậm, gương mặt bỗng dưng tái xanh nhợt nhạt, mồ hôi đổ lấm tấm trên trán, cậu thấy đầu óc quay cuồng và cảnh vật trước mắt nhoè đi, bước chân run rẩy.
Phịch !
Wonwoo trượt xuống khỏi tay Mingyu và ngã xuống đất. Mingyu sững người , đôi mắt mở to,hốt hoảng ngồi xuống đỡ cậu dậy.
- Em sao thế này ?? Wonwoo !!
Wonwoo ngất đi trong sự hoảng loạn tột độ của Mingyu, anh bế xốc cậu lên , lao vào nhà , lớn tiếng gọi gia nhân.
- Người đâu ?? Gọi bác sĩ riêng đến đây! Wonwoo ngất rồi !!
Quản gia lẫn đám gia nhân hoảng hốt cuống cuồng gọi bác sĩ, Mingyu bế cậu trên tay lao nhanh lên phòng. Để cậu nằm xuống giường, anh nuốt khan từng đợt, thật sự anh bị cậu doạ một trận thừa sống thiếu chết. Tại sao cậu lại ngất ? Wonwoo của anh tại sao lại ngất? Hay vì sáng nay cậu ngồi dưới nắng sớm quá lâu? Cậu bệnh ? Hạ đường huyết ?
Mọi thứ chạy loạn trong đầu Mingyu, anh xót xa nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu.
- Cậu chủ , bác sĩ đến rồi !
Quản gia dẫn bác sĩ vào phòng, Mingyu bật người lao đến nắm lấy vai áo làm ông giật mình.
- Xem tình hình của em ấy ngay. Nhất định phải nói cho ta nghe được tại sao bị ngất ! Ngươi khám không ra bệnh thì coi chừng cái mạng của ngươi đi !!!