"dol-dol à, tới gaming house thăm tớ, rồi hai đứa mình đi ăn nhé?"
taeyoon lặng lẽ thở dài, bản thân lại không khỏi cảm thán: gần nửa năm không gặp nhau, sao jeonghyeon cứ dịu dàng với cậu vậy?
"sao không trả lời tớ? đi ăn đi mà, tớ biết quán này có món saled xốt mè hợp khẩu vị cậu lắm."
"ừ- ừm."
"cậu, nhớ tớ à?"
jeonghyeon nghe thấy cậu lơ đễnh, đột nhiên muốn trêu chọc taeyoon đôi chút. lâu lắm rồi, mỗi đêm xuống nhà ăn của fearx tìm đồ ăn khuya, nó không còn thấy bóng dáng của con thỏ tìm cho bằng được rau để ăn nữa.
bao hồi ức chững lại trên những câu chào cửa miệng, nghẹt lại trong những lời bông đùa vu vơ của hai đứa. trời bắt đầu mưa rồi, đèn đường vẫn cứ sáng trưng, còn nó thì nhớ taeyoon quá.
"ừ, tớ nhớ cậu thật."
cậu đã về hàn quốc từ sớm, hai đứa bây giờ ở cùng thành phố, vậy mà giống như sóng điện thoại bị lệch vì cách nhau quá xa. nó nghe giọng cậu lạc đi, mà nó cũng không tìm được giọng nói của mình vào ngay lúc đó.
"đi, đi ăn với cậu."
taeyoon là người bật cười trước, cậu không hiểu cớ sao jeonghyeon trêu cậu trước, cuối cùng nó lại ngại hơn cả cậu.
"mưa dứt hẳn rồi qua nhé. cậu mới về hàn, đi máy bay đã mệt rồi còn gặp phải mưa, ốm đấy."
"có làm sao? tớ mà ốm thì sẽ sang gaminghouse ăn vạ để cậu chăm nhé?"
"thôi nào dol-dol."
"ok ok, hẹn bảy rưỡi tối đó nha."
nó úp mặt xuống giường, cúp máy từ lâi rồi mà trong đầu toàn tiếng cười khúc khích của người kia. mấy năm ở cùng nhau đâu phải để không, nó biết tính taeyoon là như thế, cậu cứ lém lỉnh, nói mấy thứ làm nó rung rinh.
nhưng mà cậu chẳng có ý gì đâu, taeyoon chắc chắn là không nhớ jeonghyeon như cách nó nhớ cậu đâu.