Dạo này mình nhớ gia đình nhiều
Mình nhớ bà nội, thật ra ông nội mình đã mất từ lúc mình mới vài tháng tuổi. Mẹ mình làm dâu, cũng thật may mắn là bà nội dễ tính nên không khí chan hòa. Cho nên tuổi thơ mình lớn lên là với nội, mình chỉ biết bà nội thôi
Hồi nhỏ mình hay xem cải lương với nội, tíu tít đi theo phía sau hỏi nội chuyện này chuyện kia, bị mẹ la cũng méc nội, bởi mình biết mình là phần thiên vị, nội thương con cháu. Có những bộ phim mình xem chung cả nhà, những vở cải lương nội thích
Bây giờ vô tình thấy lại những bộ phim cũ hay nghe cải lương mình nhớ nội, giống như mình đang nhớ lại cái tuổi thơ đã qua vậy
Mình lớn hơn rồi, cũng ở riêng rất lâu rồi nhưng nội luôn là tuổi thơ của mình. Từ dạo lớn, mình hay qua trò chuyện với nội, nghe nội kể về chuyện này chuyện kia, chuyện về thời con gái, lí do lấy ông, chuyện làm ăn, chuyện hồi nội còn trẻ, chuyện mình lúc nhỏ, chuyện ma, hay là bất cứ cái gì nội nói mình cũng thích nghe
Mình thích nói chuyện với nội, mình sẽ hiểu biết được thêm một chút. Mà thật ra mình cũng sợ không được nghe nội kể chuyện nữa. Nội dạo này bệnh nhiều, lần trước là còn phẫu thuật, tuy phẫu thuật thành công nhưng sức khỏe đã xuống cấp nhiều lắm rồi
Nội khuyên khéo mình là đừng có "làm như con trai" người ta cười con. Ừ mình biết chứ. Nội lo mình sẽ khổ. Mình cũng biết nội thương mình nhiều, khi mình gặp tai nạn, hay nghe mình có vấn đề gì là nội lo.
Mình buồn.
Một ngày vô tình bắt gặp tựa cải lương cũ, nội thích Vũ Linh, thích Lệ Thủy. Và rồi mình nhớ nội nhiều
Nội vẫn ở đó, dưới quê
Nhưng sẽ không còn ở đó mãi mãi
Mình ở đây với bộn bề cuộc sống
Minh quên là mình cũng nhớ nhà lắm, mình quên phải nên quan tâm người thân mình hơn
Đứa cháu sống chung với nội lâu nhất!
Nội mà có làm sao, chắc mình sẽ đau đớn nhiều lắm
Mình không biết bày tỏ làm sao để nói là mình thương, chỉ là lúc nào về quê mình cũng ghé thăm nội, để nghe nội kể lại những chuyện xưa cũ
Mong tết nào nội cũng ở với con hoài hoài!