cái chết với mình, thật ra, không đáng sợ đến thế.
mình nghĩ vậy, luôn nghĩ vậy nhưng cái cụm "không đáng sợ" đó không phải ai cũng với tới nổi, kể cả mình.
mình không sợ, mình tiếc nuối dù cuộc đời có vả mình đau điên lên mình vẫn tiếc, tiếc bạn bè, tiếc tất cả mọi thứ mình giành với số phận để có được, tiếc cả những dở dang chưa thể hoàn thành nữa.
ừ thì không sợ, nhưng mình ghét cái chết. ghét cảnh ai đó phải bi lụy khóc than, ghét việc cái chết của mình sẽ là sự ám ảnh của ai đó, dù cho mình có ghét hay thương họ.
không sợ nhưng không dám, nghe mâu thuẫn nhưng mà chính xác mà như vậy. giống việc mình không sợ giám thị nhưng không dám lật phao vậy, mình không biết mình sẽ bị gì. lỡ lật phao mà điểm cũng không tốt hơn mà còn bị hạ thì sao?
không sợ chết, nhưng không dám đối mặt với hậu quả nó để lại vì không thể biết được đợi mình là cái gì hết.
lỡ đâu chết mà cũng không khá thêm mà còn tệ hơn bây giờ thì sao?
mình không sợ chết, nếu chết chỉ đơn thuần là biến mất và không có ai nhớ đến, và những nguyện cầu đã được hoàn thành tương đối đầy đủ.