Haru khẽ trút tiếng thở dài khi đã xác nhận anh chủ quán đã tập trung hẳn vào việc pha chế nước. Một tràn thì thầm chửi thề tụt khỏi môi em, ngày hôm nay mệt chết đi được. Cuối năm, sinh viên như em phải chạy đồ án nhiều, viết luận cũng nhiều, nên đâm ra cáu kỉnh. Em hít một hơi trấn tĩnh bản thân, không để bộ mặt xấu tính lộ ra trước crush, chân vô thức nhịp theo tiếng nhạc du dương phát ra từ cái loa gắn trên trần của quán, mái tóc nổi bật cũng theo đó mà đong đưa. Lấp ló sau những lọn tóc đen lẫn vàng, khuyên tai bằng bạc khẽ khàng lóe sáng lên, rồi tắt lịm. Cho đến khi đã phát đến nửa bài nhạc, anh chủ quán đã trở lại, trên tay là ly sữa nóng vừa ra lò. Không chỉ vậy, cạnh bên đó là một gói nhỏ thơm lừng mùi bánh quy, với giấy note hình con gấu dán lên trên bao bì, trên đó là dòng chữ nắn nót được viết bởi anh chủ quán.
Của em đây. Anh mỉm cười. Haru để ý, anh rất hay cười. Ừ, thích lắm, anh cười rất xinh. Rồi em gật đầu nhẹ, giấu đi cái bối rối của mình đằng sau lớp khẩu trang, đưa hai tay đến nhận lấy ly sữa nóng. Đồng thời, em đẩy gói bánh nhỏ về phía anh, tỏ ý không nhận. Nhưng anh chủ quán chỉ dịu dàng đáp, nay có chương trình khuyến mãi, và em là vị khách may mắn đó, nên là ly sữa này hoàn toàn miễn phí, gói bánh chỉ là quà tặng kèm của quán anh.
Từng lời nói ấm áp thốt nên từ miệng anh chủ quán chầm chậm rót vào tim Haru, vài giây sau, em mới choàng tỉnh khỏi ngượng ngùng, nhận lấy gói bánh còn nóng, rồi lại lén lút nhìn người ta. Haru bối rối dời mắt đến hai vật nằm trên tay mình, thì thầm tiếng cảm ơn.
Cuối năm sinh viên dù bận thật, nhưng chú ý sức khỏe nữa nhé. Anh chủ quán cười tươi tắn, vô cùng tự nhiên xoa nhẹ mái tóc em, rồi xoay người đi vào trong phòng nghỉ của anh. Tấm màn trắng buông xuống, để lại Haru chôn chân trước quầy order, mà khẩu trang chẳng còn giấu nổi cái đỏ bừng trên má em nữa rồi.