em có thích anh không? em có. em có yêu anh không? rất nhiều. em có thương anh không? miên viễn. em có muốn anh chạm vào em không? luôn luôn khao khát và hoài trông anh ạ. nhưng anh ơi, phải làm sao bây giờ?
từ cái thuở má hồng tóc tơ, trò chuyện cùng em luôn là những cơn ho xộc tiếng tanh tưởi đượm vị đỏ au, bầu bạn cùng em luôn là cơ thể ngày một gầy rộc và héo quắt bởi cơn bạo bệnh này. “cô ấy là đứa con gái xinh đẹp nhất vùng của ngài kirigaya”, “sứ mệnh của con là cưới được người chồng giàu có, vì sự phồn vinh của gia tộc kirigaya”, “tiểu thư rồi sẽ sống được bao lâu nữa?” — hằng hà sa số những lời nói ấy đã đi theo bước chân em đến ngưỡng cửa trưởng thành, em cứ ngỡ và vĩnh viễn nghĩ hạnh phúc của mình là trở nên có ích với gia tộc, và trói chặt mình cùng niềm sống mãi với ý niệm ấy.
cho đến khi anh đến.
cho đến khi anh đến, phá tung cánh cửa em đã luôn khoá chặt.
cho đến khi anh đến, trao em từng chút vụn vặt dịu dàng và mềm mại dẫu đôi lúc vụng về.
cho đến khi anh đến, em mới biết cõi lòng mình chết khát và đói thèm nỗi yêu đương đến nhường nào.
cho đến khi anh đến, em mới biết hạnh phúc hoá ra lại ngọt ngào như thế.
“hạnh phúc”…
là chiếc bánh ngọt xốp phủ đầy kem mịn, cắn một miếng đầy ắp ngập tới tận chân răng, vị ngọt lâng lâng ôm lấy đầu lưỡi và cuốn con người chìm sâu trong lớp lớp tầng tầng xúc cảm lâng lâng và xao xuyến, sâu đến mức khiến con người quên đi cái bi kịch và khốn khổ của hiện thực trần trụi ngay lúc này…