Yukaaa_

lúc đọc xong một fic nào đó của mình, mọi người cảm giác thế nào ạ?
          	
          	chỉ là hôm nay mình muốn đọc fic nên đã đăng nhập lại wattpad, chỉ đọc mỗi một oneshot mà  mình lặng người mất một lúc nên tự dưng cũng tò mò cảm giác của mọi người hì hì. dạo này trời trở mùa rồi, hãy giữ sức khoẻ nhé. 

limerence_2906

@ Yukaaa_  khóc thôi chị ơi, vật vã. 
Reply

ThL3855

@Yukaaa_ Em vừa đọc xong Sẽ không có lần thứ hai.
          	  
          	  Về điểm em tâm đắc nhất trong câu chuyện này, đó chính là khoảnh khắc cuối cùng của Taehyung, khi anh chết dần chết mòn trong khu rừng hiu quạnh. Tuy chị không tả quá kĩ chi tiết đó nhưng nó lại mở ra cho em vô vàn tưởng tượng. Rằng anh đã lo lắng, đau khổ và tuyệt vọng ra sao khi nghĩ đến Jungkook phải chờ đợi một người sẽ chẳng thể đến bên cậu. Để rồi khi tia tỉnh táo cuối cùng vẫn còn le lói, Taehyung ngậm chiếc nhẫn có khắc chữ JK vào miệng, có lẽ vì cảm thấy chỉ đeo trên tay minh chứng tình yêu của Jungkook và anh thôi là chưa đủ, anh muốn nó khắc sau hết mức có thể vào anh, anh muốn ôm ấp nó bằng cách duy nhất mà anh còn thực hiện được, muốn che chắn cho nó trước mọi gió sương. 
          	  
          	  Tuy nhiên, có một điểm khiến em hơi mâu thuẫn đó là hành động của Jungkook khi nhận được tin nhắn "cứ ngỡ là từ Taehyung". Ở những chap trước đó, tình cảm của Jungkook và Taehyung được xây dựng sâu sắc đến mức đúng như lời Namjoon nói, nếu bắt buộc phải cầm dao, Jungkook nhất định hướng mũi dao vào mình chứ không phải Taehyung, dẫu cho sợ chết là nỗi sợ nguyên thuỷ nhất của con người. Đó là còn chưa nói đến tình yêu thời niên thiếu là tình yêu sôi nổi và mãnh liệt nhất. Hai người thậm chí còn làm một lễ đính hôn có người chứng giám khi đứng trú mưa dưới căn nhà gỗ. Thế mà chỉ một tin nhắn, Jungkook đã quyết định rời đi một mình. Chí ít anh phải gặp trực tiếp Taehyung để hỏi cho rõ ràng chứ, cả hai đã yêu nhau say đắm đến như vậy kia mà.
          	  
          	  Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể vì em không phải trải qua cảm giác chờ đợi từ lúc niềm hi vọng là cả một đại dương đến khi giọt nước cuối cùng bốc hơi đi mất, không phải chịu đựng một gáo nước lạnh câm dội thẳng vào những viễn cảnh về tương lai tươi sáng đang dần nguội ngắt như Jungkook nên không thể đồng cảm với cậu. Em không dám chắc nhưng đó vẫn là quan điểm của một đọc giả như em.
          	  
          	  Dẫu vậy, em vẫn xin cảm ơn chị vì đứa con tinh thần này.
Reply

thv_lover520

@ Yukaaa_  em chỉ đọc vài fic thôi mà thấy buồn vđ đây=))) chị có đam mê ngược otp và SE hả chòi?
Reply