Trước đây không biết 39 là người thế nào, thực ra bây giờ cũng không biết. Chỉ là, truyện trước đây của 39 ngọt ngào, trước khi kết chắc chắn phải có một màn ngược, có một lần 39 bảo, ngọt cả một truyện rồi, còn không ngược được một chút thì thiệt không ra làm sao, nên khúc cuối sẽ ngược một chút, nhưng cả đoạn đầu đều là ngọt nị nị, ngọt tới trong tim, vỗ về ôm ấp ấm áp nhẹ nhàng. Hồi đó có Tinh Tinh lạc loài, Tinh Tinh buồn lắm, sau đó không đọc lại Tinh Tinh nữa, tại vì không hợp, hiện thực hướng, motif trưởng thành, theo kiểu vật lộn cuộc sống, đối mặt hiện thực, không muốn. Những truyện khác vẫn có một phần của hiện thực, nhưng không ảnh hưởng nhiều, như một lớp đá ngầm dưới đáy lòng sông, nước trong thì thấy, nhưng không ảnh hưởng quá lớn. Tinh Tinh không giống vậy. Bây giờ Chó dữ năm xưa cũng không giống vậy. Hiện thực hướng quá rõ ràng. Đấu tranh quá thống khổ. Chật vật giữa đúng và sai. Lăn lộn giữa chuyện muốn và chuyện phải. Đấu tranh gắt gao khốc liệt. Nhìn thấy trưởng thành là chuyện không vui vẻ chút nào, nhưng ai cũng không cản lại được. Phải đối mặt. Rồi lại không muốn đối mặt. Thấy hiện thực như dao nhẫn tâm mài mòn từng góc cạnh của mình, từng đao từng đao thấy máu, sẽ đau, sẽ không muốn, sẽ không nỡ, sẽ không biết nên cố níu giữ lại hay nên để thuận theo tự nhiên muốn gọt muốn cắt gì đó thì tùy. Ai cũng không biết tương lai thế nào, có rất nhiều người không rõ bản thân nghĩ ra sao, nên không biết phải quyết định ra sao. Có thể bản thân quá yếu nhược, hoặc nghĩ quá nhiều, chỉ là thấy hơi sợ. Mờ mịt không phương hướng.
À, nói về 39. Có thể vì 39 là tác giả, nên sẽ muốn thử viết nhiều phong cách khác nhau. Có thể. Có điều, phong cách 39 đa dạng, càng làm người ta không đoán được 39 là người ra làm sao. Có thể trước đây được 39 nuông chiều hư rồi, bây giờ không chịu 39 quay sang hiện thực hướng. Mà có không chịu được, vẫn không nhịn được thương 39, tin tưởng 39 như trước đây, tê tâm liệt phế, vẫn cứ mang một niềm tin nho nhỏ rồi đến một ngày 39 sẽ cho