Người hắn yêu là công chúa của Khaenri’ah.
Mỗi đêm, hắn sẽ thay cho nàng chiếc váy trắng muốt, sẽ chải tóc và hôn lên đôi môi nàng như lời chúc ngủ ngon. Ngược lại, nàng sẽ nắm lấy tay hắn chặt thật chặt, đưa hắn vào trong giấc mơ của nàng để nàng được ôm lấy bờ vai hắn và đặt lên đó sự âu yếm mà nàng chẳng thể làm khi tỉnh giấc.
Mặt trời lên là lúc hắn quay trở về với những con ngõ có đám chuột hoang chạy qua, có những lời thì thầm to nhỏ của những mụ chủ nhà thích thú với chuyện đời, đặc biệt là đời tư của công chúa.
Nào là nàng không phải con chính thống của vua, chỉ là đứa con hoang nhận được ân sủng hơn người. Hay nàng chẳng ngần ngại lên giường với đám kị sĩ giáp sắt để có được sự bao bọc tuyệt đối của họ. Và cả tin đồn nàng sắp được gả cho nước láng giềng, gả cho tên vua đã quá năm mươi với sáu đời vợ.
Hắn biết đó chỉ là lời đầu môi chót lưỡi thôi, bởi vị công chúa mà hắn yêu thuần khiết hơn thế nhiều. Hắn biết rằng chỉ riêng hắn mới là nam nhân duy nhất được phép chạm vào da thịt đằng sau lớp vải kia, rằng chỉ riêng hắn mới được nghe lời mật ngọt của nàng rót vào tai. Nhưng dù biết vậy, hắn cũng rõ một điều rằng khi anh trai nàng lên làm vua, việc nàng được gả cho ai đó chính là điều cấp thiết.
Có muốn hay không thì hắn cũng chẳng có lựa chọn, và hắn biết nàng sẽ chọn “trách nhiệm” thay vì “hắn”. Phải rồi, vì nàng là công chúa cơ mà?
Lumine của hắn, công chúa của hắn, nàng cao quý như vậy, đến cả thánh thần cũng phải chừa một chỗ trong đôi mắt họ.
Tình nhân của nàng, kẻ loanh quanh khắp nơi với không chỗ dung thân, hắn không có tư cách để giữ nàng cho riêng mình. Thậm chí sự hiện diện của hắn cũng chẳng ai biết tới ngoài đám Giáo Hội bị mê hoặc bởi trái ngọt trong Vườn Địa Đàng, bởi hắn chỉ là một con quỷ thôi - con quỷ của Đố Kỵ.