Đồ ăn bày trên bàn khá đẹp mắt, toàn những món mà Khang Duy thích ăn nhất. Bà Thục Trinh chỉ món thịt bò xào hành tây mà Khang Duy thích ăn nhất, nở một nụ cười kì quặc:
-Cái này là Thiên Ngọc làm, con nên thử?
Khang Duy mặt mày méo xẹo nhìn Thiên Ngọc, lại liếc nhìn ba mẹ đang cố nín cười.
-Không phải chứ?
Món thịt bò xào hành tây này là món mà Khang Duy rất rất thích, sao lại cho cô ấy làm chứ? Nếu hôm nay ăn vào, có khi nào sau này sẽ chẳng bao giờ dám ăn nữa không? Chuyến này Khang Duy chết chắc rồi. Khang Luân miệng tươi tắn, cầm đũa gắp miếng thịt nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến. Khang Duy hét ầm lên khiến ai nấy giật mình, anh đang chờ đợi thằng em cũng hét lên và chạy vội ra ngoài, rên rỉ câu "mặn quá", "dai quá" hay cái gì đó đại loại thế.
Khang Duy nhìn chằm chằm vào Khang Luân, ngồi lẩm bẩm đếm. Đã đếm đến 5 giây mà thằng nhóc Khang Luân vẫn chưa nói câu nào. Đến giây thứ 6, thằng nhóc Khang Luân bắt đầu cử động, nhưng là cầm đũa tiếp tục gắp miếng thứ hai cho vào miệng, đầu gật gù:
- Chị nấu khá được. Cho 8 điểm rưỡi.
Khang Duy mặt nghệt ra, khá được, 8,5 điểm á? Đùa nhau à nhóc. Khang Duy nhìn xung quanh một lượt, nhìn thằng nhóc Khang Luân đang ăn ngon lành rồi cầm đôi đũa từ từ gắp một gắp, nhắm mắt nhắm mũi đưa nó lại gần miệng. Ông Khang Việt không nhịn nổi nữa, bất giác bật cười. Ông tin ngày hôm nay khác bình thường.
Ba năm liền ông đã trở thành chuột bạch thí nghiệm cho Thiên Ngọc. Từ lúc cô bé nấu như cám lợn, thịt dai ngoách đến khi cô đã đạt đến trình độ gần bằng bà Thục Trinh. Và hôm nay, có lẽ là món ăn ngon nhất từ trước đến giờ mà Thiên Ngọc nấu. Vì cô đã học rất chăm chỉ, đã dồn hết tình cảm của mình vào đó để tặng Khang Duy.
Miếng thịt bò được Khang Duy chầm chậm đưa vào miệng, gia vị nêm vừa, miếng thịt bò mềm và ngọt, hành tây xào chín tới, vị giòn giòn mà vừa miệng. Khang Duy há hốc miệng ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp:
- Là... là em làm đây hả?
Thiên Ngọc gật đầu lia lịa, mặt tỏ vẻ tự hào.
Bà Thục Trinh bật cười giải thích thêm:
- Thiên Ngọc đã hạ quyết tâm nấu bằng được món này đó. Vì ta đã nói với con bé đây là món mà con thích nhất. Và điều quan trọng nhất, ta đã nhắc nó là: để giữ được chồng, cách tốt nhất là nắm được cái dạ dày của anh ta.
Khang Duy sướng rơn khi nghe những gì bà Thục Trinh vừa nói. Tốt quá, bà nói vậy tức là đã đồng ý để Khang Duy lấy Thiên Ngọc rồi đúng không? Khang Duy đẩy ghế đứng dậy, chạy lại bên Thiên Ngọc hôn một cái vào má khiến mặt nó đỏ bừng. Ông bà Khang Việt che miệng cười sảng khoái, còn thằng nhóc Khang Luân vẫn vô tư ăn uống, miệng phán một câu xanh rờn:
- Anh Khang Duy thật là bẩn, miệng đầy mỡ lại hôn vào má chị Heo.
Mặt Khang Duy đỏ lựng, máu dồn lên não. Định cầm đôi đũa gõ vào đầu thằng nhóc kia một trận. Nhóc Khang Duy đứng bật dậy vừa chạy vừa hét lên ầm ĩ:

YOU ARE READING
Là Cây Kẹo Ngọt Ngào Của Anh Em Nhé !
Teen Fiction"Là cây kẹo ngọt ngào của anh nhé!" - Một câu chuyện nhẹ nhàng, ngọt ngào như những cây kẹo ngọt mùa thu. Một câu chuyện nổi bật lên những cảm xúc trong trẻo giữa tình yêu và tình bạn. Một cô bé sinh viên năm nhất với những suy nghĩ giản đơn, với nh...